We don't talk any more :D

Gia đình tôi có hai anh em. Hai anh em tôi rất rất khác nhau. Đó cũng là lí do trước đây tôi thường nghĩ mình kém cỏi hơn anh mình.

Anh tôi là một người kiểu mẫu, học giỏi và không bao giờ làm trái lời cha mẹ. Còn tôi, chỉ giỏi có một môn duy nhất ,đó là văn,còn các môn tự nhiên thì cực kì kém. Tôi vào cấp 3 cũng trường anh học nhưng một người đứng đầu lớp chọn còn tôi thì ở lớp thường lại nghịch ngợm ; bố tôi nói thế này:  Trước kia đi họp lúc nào cũng có thể ngẩng cao đầu kiêu hãnh ,còn họp cho tôi thì vô cùng chán . Điều đó đã từng động lực để tôi ngoan ngoãn hơn,chăm chỉ hơn để cố được bằng anh trai.

Giờ đây,nghĩ lại những điều này ,tôi cảm thấy mình đúng là khờ dại. Người khác nói gì về ta vốn không quan trọng bởi điều ta thực sự cần là không để tâm và bị ảnh hưởng tiêu cực bởi chúng. Tại sao tôi lại phải giống anh trong khi tôi là tôi cơ mà. Tôi có sở thích,cá tính và đam mê của riêng mình. Tôi cũng có quyền sai lầm và điều đó khiến tôi thấy may mắn vì sai lầm trẻ dại bao giờ cũng cho ta những bài học nhất định. Chỉ sợ những người đi hết cuộc đời không một sai lầm vì họ quá yếu đuối và sợ sệt không dám làm gì ngoài những quy tắc,luật lệ mà trường học và gia đình tạo ra.



Tôi của hôm nay chắc chắn sẽ không sống cho người khác nữa.Cuộc sống của tôi,CÓ QUYỀN ,ĐƯỢC PHÉP sống là chính mình,cho dù có bao sai lầm đi chăng nữa thì tôi vẫn cứ mạnh dạn đón nhận. Điều gì mình chưa đúng thì sửa,điều gì thuộc về cá tính và đam mê cũng như cách sống điều đó tùy thuộc vào mỗi người,tôi tôn trọng cách sống của bạn vì thế đừng yêu cầu tôi phải sống như bạn ,được không? Không được thì kệ bạn!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến