Sự hy sinh của người lính trong khổ thơ đầu ( TÂY TIẾN)


Có cuộc chiến nào không có  sự hy sinh ? Nhưng điều đặc biệt đó là tinh thần của họ trong giây phút cuối cùng ấy :

'' Anh bạn dãi dầu không bước nữa

Gục lên súng mũ bỏ quên đời''

 '' Gục lên súng mũ'' là một hình ảnh đẹp về người chiến sĩ ,biểu tượng cho vẻ đẹp và sức mạnh của con người Việt Nam,chiến đấu cho Tổ quốc đến giây phút cuối cùng . Ta liên tưởng đến hình ảnh anh chiến sĩ giải phóng quân trong thơ Lê Anh Xuân 

Anh chết rồi nhưng lòng dũng cảm 

Vẫn đứng đàng hoàng nổ súng tiến công

hay một dáng đứng '' tạc vào thế kỉ '' khác trong thơ Chính Hữu :

Bạn ta đó

 Ngã trên dây thép ba tầng 
Một bàn tay chưa rời báng súng, 
Chân lưng chừng nửa bước xung phong. 
Ôi những con người mỗi khi nằm xuống
 Vẫn nằm trong tư thế tiến công!

Trở lại với những câu thơ của Quang Dũng , ta thấy người lính Tây Tiến không chỉ ra đi với một tư thế đầy hiên ngang mà tâm thế của các anh cũng rất rất đáng trân trọng '' bỏ quên đời ''. Tại sao những người lính trẻ ,những chàng trai Hà Nội hào hoa,lãng mạn đến vậy mà lại coi nhẹ cái chết như thế, lẽ nào các anh không tiếc tuổi trẻ và đời mình? Lí giải điều đó, ta có thể mượn lời  thơ Thanh Thảo : 

'' Chúng tôi đi không tiếc đời mình

Nhưng tuổi hai mươi làm sao không tiếc
Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi Tổ Quốc
Cỏ sắc mà ấm quá phải không em?''

Họ coi sự hy sinh rất nhẹ nhàng và thanh thản, bởi lẽ họ đã mang trong mình lí tưởng '' Quyết tử cho tổ quốc quyết sinh''. Mất đi tuổi trẻ thật đáng tiếc nhưng sẽ thật là hổ thẹn nếu như không biết hy sinh cho Quê hương, Tổ Quốc : '' Cái quý nhất của con người  ta đó là sự sống . Đời người chỉ sống một lần.Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và đớn hèn để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng tất cả đời ta,tất cả sức ta đã dâng hiến cho sự nghiệp cao đẹp nhất ,sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người ,,,''


Nhận xét

Bài đăng phổ biến